Hơn thế, anh tạo được quanh mình một sức mạnh ngầm, khá kỳ bí mà những thế lực đen tối phải e dè khi đụng chạm. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Tôi để mẹ dắt tôi đi.
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. Không gì tự nhiên sinh ra. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc.
Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.
Còn nếu anh thực sự có lòng nhân từ, thực sự mong muốn chấm dứt các cuộc chiến để cùng tìm những giải pháp cho thế giới ngày càng đông đúc và hỗn độn, anh sẽ phải làm gì? Cũng là một lãnh đạo (ngầm hoặc không ngầm) tài ba như những vị anh hùng chân chính đứng lẻ tẻ trên những đầu ngón tay, anh sẽ phải gần như thanh tra Catanhia một mình chống lại những vòi bạch tuộc của mafia. Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Cháu vẫn nằm trong chăn.
Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.
Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.
Người rỗng như không có lực. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Mấy người này trông nhát lắm. Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não.
Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Có gì để thanh minh.