Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm. Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo.
Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Trông anh cũng sáng sủa đấy chứ! Ta đâu ham hố thắng thua.
Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.
Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn.
Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác.
Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.
Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài. Rất nhiều người quen đến thăm. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.
Ra trường bác khao to. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Từ bé bạn đã khó chịu nhất với việc cứ bị sai đi mua thuốc lá mời khách trong khi lúc nào cũng bảo trẻ em đừng này đừng kia, cái này có hại, cái kia có hại.
Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Nhưng đó là chuyện lâu rồi.