Hai người cùng ở một chỗ, cùng làm một nghề, gia sản ngang nhau, địa vị trong xã hội bằng nhau mà một người sướng, một người khổ, là vì đâu? Vì tâm trạng họ khác nhau. Họ chê bai đủ thứ: cái này rộng quá, cái kia ngắn quá. Vì nơi đó vắng người nên tôi cho nó chạy nhảy tự do, không bị xích, cũng không bị đai mõm.
"Thì ngươi nói phắt rằng ngươi coi ta ngu như lừa, đã làm những lỗi mà ngươi, ngươi không khi nào làm!". Không phải dễ, vì mình không quen người ta. Nếu được hai bức, ông đã cho là khá, còn được ba bức thì thật là tốt lắm.
Một cách đối đãi như vậy làm cho người ta vui lòng tự sửa mình. Thấy các em chơi giỡn, anh vui lắm. Phải theo lời khuyên của Ford: "Đặt ta vào địa vị người mà suy xét theo quan điểm của người".
Các bạn chịu giúp tôi không? Chiều nay các bạn có chịu viết cho tôi ít hàng thành thực chỉ cho tôi cách phải làm sao để sửa mình không? Tôi sẽ hết sức tu tỉnh lại". Viên thu thuế tức thời thẳng người lên, dựa lưng vào ghế, kể cho ông Parsons những chuyện về nghề của ông, những vụ gian lận xảo quyệt mà ông đã khám phá được. Kinley không muốn phạm lòng tự ái, cũng không muốn làm cụt hứng người đó.
Lời lẽ như vậy, thì làm sao nhà buôn ở arizona không hài lòng được? Vì dù sao ông ta cũng chỉ là một người phàm như chúng ta). Tôi trở về, tươi tỉnh. con ngủ, má đỏ kề trên tay, tóc mây dính trên trán.
ít ngày sau, trong một bữa cơm chiều, tôi hết sức ngạc nhiên nghe Ngài đưa đề nghị của tôi ra, nhưng bày tỏ hoàn toàn như do sáng kiến của Ngài mà ra vậy!". Sau cùng, ông hỏi: "Công ty mới đó sẽ đặt tên chi?". Tôi bắt đầu khoe căn tôi ở đẹp, tôi thích ở đó lắm, tôi không tiếc lời khen.
Tôi không có gì để chữa lỗi hết. Nhưng chắc không có ai bận việc bằng Tổng thống Franklin D. Ông Roosevelt nói: "Trước hết, họ được cơ hội tiến cử một đảng viên lão luyện của họ, cho đảng họ thêm vây cánh trong chánh phủ.
Thành thử ông có một cuốn sổ ghi hàng ngàn tên những người ấy. Tôi cho mời từng người vô phòng tôi sau khi suy nghĩ kỹ về công việc họ đã giúp tôi trong cả mùa đông, tôi nói với họ như vầy: Nhờ thực hành mới tiến được.
Nhà buôn ở arizona nghĩ rằng ông lớn đó biết điều lắm và biết sự xét đoán của thân chủ là có giá trị. Không thể được! Ông Thomas bảo tôi: "Này anh Dale. Ông Grammond đá mạnh vào chân tôi ở dưới bàn làm hiệu, rồi tuyên bố: "Anh Dale, anh lầm rồi; ông nói đúng.
Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư? Riêng tôi, tôi tin rằng bà ấy nói quá đáng. Phải, đàn ông biết tất cả những điều đó.