Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Là một cầu thủ tự do những chẳng đóng góp được gì cho đội bóng vì kỹ thuật quá non và các cầu thủ khác chưa hiểu lối chơi của mình.
Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.
Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.
Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Nhiệm vụ là đám cưới vui vẻ. Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.
Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.
Chỉ là trò chuyện nhẹ nhàng trước khi đi ngủ thôi. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Họ sẽ luôn phải cúi đầu.
Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.
Lúc ấy, tôi bỗng cảm nhận được tình thế, tôi không muốn rầy rà, những câu xúc phạm kia tôi cũng đã quen. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Bạn không mong bác đọc lắm.