Có phải Gerstner chống lại Watson? Không, ngày xưa Watson làm vậy là vì CTR còn rất nhỏ, nó cần được cấy vào đó một thứ gen hoài bão. Và anh ta với câu thần chú tư duy đầu thế kỷ XX, đã để lại ảnh hưởng của mình đến vị CEO của tập đoàn quan trọng nhất thế giới vào 80 năm sau. Thay vì viết Time ông đã dùng từ gần gũi hơn: minutes.
Họ diện toàn cà vạt đen. Khi ông tiếp nhận một CTR hỗn độn cũng là lúc ông đưa gia đình của mình về New York sống trọ. Người ta lắng nghe ông hùng biện là phải, bởi lẽ bất cứ ai nghe đến những yếu tố làm nên số phận thì lập tức sẽ chú ý lắng nghe, dù là chúng được đặt trong phạm vi kinh doanh hay phạm vi nào đi chăng nữa.
Tổng thống Mỹ Dwight Eisenhower phát đi thông điệp trên báo chí: Thomas Watson ra đi, đất nước mất đi một người Mỹ thật sự cao thượng, một nhà công nghiệp, một công dân tốt và đầy tính nhân văn; tôi mất đi một người bạn tốt mà lời khuyên của ông luôn luôn thể hiện sự quan tâm sâu sắc đến tất cả mọi người. Watson đã hai lần ghi cột mốc tiên phong: máy đánh chữ điện tử và đặt chân vào cuộc cách mạng máy tính. Ông đã thực hiện lần thứ nhất vào trước chiến tranh, khi Tom còn là một thanh niên với kiểu sống nổi loạn.
Kiến thức về (giá trị) tổ chức trước, sau đó mới là kỹ năng mới. Giáo sư Drucker, người đã không dừng lại ở chỗ chỉ ra rằng quản trị là cần thiết với doanh nghiệp 1930 của Watson, khi ông rất thích giảng bài về các quy tắc, văn hóa của công ty trong trường học của IBM ở Endicotte bên cạnh việc huấn luyện tay nghề.
Watson nói về bản án đang treo lơ lửng cho Flint nghe. Anh bạn vẫn tỉnh bơ và đưa tay nhấn vào một cái nút nhỏ. Có thể ghi nhận ngay rằng, năng lực mạo hiểm của IBM bắt đầu từ đây.
IBM đã bỏ vào đó nửa triệu đôla, bằng một nửa kinh phí xây phòng thí nghiệm. Và nếu không biết cách lắng nghe đồng đội của mình, bạn khó mà thảo luận thành công. Cái tên này sẽ gây mệt mỏi cho Watson.
Sự kiện lớn nhất của câu lạc bộ này là những đại hội thể thao. Giờ thì Watson biết, con trai mình đã chơi khăm ông cha một cách dễ thương như thế nào. chấp nhận các thách thức để làm ra cái mới.
Mặt khác, không ai mạo hiểm hơn Tom khi dám dốc nhiều hơn sáu lần doanh thu của mình để tạo ra một cuộc cách mạng máy tính. Đã vậy, ông còn nhận ra rằng mình bị ăn bớt 60 đôla một tuần tiền huê hồng. Như vậy với ông, sứ mạng của công ty của ông là kinh doanh bằng cách giúp kẻ khác kinh doanh.
Ông có thể tống cổ cậu con trai, mà không cần biết đó là một CEO, ra khỏi cửa kèm với những lời nặng nề như bao lần khác. Khi chịu học hỏi không ngừng thì người ta khó mà kiêu ngạo. Tom đã phải mất nhiều năm để chứng minh máy tính là món hàng bán được chứ không cần phải cho thuê, bằng cuộc mạo hiểm 5 tỉ đôla cho dự án
000 người vào năm 1943 hai năm trước khi thảm họa phát-xít được chặn đứng. Vấn đề là cái máy tính phải như thế nào mới bán đứt đoạn được và IBM không cần đến nguồn thu sản phẩm phụ. Ông gia nhập câu lạc bộ những người đàn ông (giàu có) ở Dayton và là người giữ quỹ của nhóm đua ngựa.