Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ.
Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.
Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Vừa xem bạn vừa lan man với những ý nghĩ như thế. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng. Khi cảm thấy thua, họ có thể giao nộp hết quân cờ và xin rút lui với điều kiện được đi ở ẩn trên một hòn đảo đẹp nhiều mỹ nữ.
Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó.
Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Liên miên liên miên đục vào óc. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm.
Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?
Theo cách mà bạn lựa chọn. Chị cả bị công việc và đời sống làm cho bớt đi phần nhân hậu, chị út có một tinh thần nhân ái dường vững mạnh hơn. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta.
Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó.