Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Rõ ràng phải đi trình báo.
Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.
Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Mất cái giấc mơ đấy.
Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Mọi người ai cũng lo cho tôi. Ông bà thì đã có người giúp việc và con cháu khác nữa.
Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.
Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.
Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Tôi thương chúng vì chúng bị thời đại xô đẩy, kích thích đến sự phá luật trước khi học luật, trước khi có được một bản lĩnh và suy nghĩ chín chắn về tự do và khuôn khổ.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.
Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Người lớn thật buồn cười. Đó là hạn chế của bạn.