Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Cô gái bảo: Không. Còn lại, mọi thứ khá dễ hiểu nếu thực sự muốn hiểu.
Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Sẽ mệt và bức bối khi muốn giữ mình lành mạnh trong môi trường bên cạnh những đồng đội có vẻ tử tế, cũng có không ít những thằng đồng lứa hoặc lớn hơn chỉ biết ăn, tập, chửi bậy, chơi bẩn và cưa gái. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Mẹ cầm bút, viết mỗi một lần hai chữ đó. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.
Có vẻ âm thanh rủ rê túm tụm nhau để chọc tức bạn. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình. Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe.
Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội. Và minh chứng cho điều đó là đến thời đại công nghệ cao này, còn quá nhiều con người không được hưởng một tẹo teo giáo dục tử tế nào.
Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả.
Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn.
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.
Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút.