Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Nhưng tiếng gọi của họ át tiếng trả lời của nó. Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi.
Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Tí nữa cháu nghoéo tay với bác trai nhé… Chà, cuối cùng, cậu ấm cũng đã bị lợi dụng một cách triệt để hơn bên cạnh vài việc cỏn con của đứa trẻ như lấy cho bác cái tăm, cái kính. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Phải tập trung vào học. Bình thản và mệt mỏi.
Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ. Bác ta không tin đâu.
Một ngày thả ra nắng mặt trời. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?
Cái mà những gã chủ chó không đủ khả năng cắn hết. Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.
Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà. Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.
Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.