Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân.
Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả. Nhưng cây ở đó vẫn cao vút, săn chắc và cổ kính hơn.
Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Tôi yêu và thương bác tôi. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào.
Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Lúc đó bạn đang gập bàn. Tốt hơn là nên nhập vai.
Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi.
Sức khỏe phải tự mình giữ. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Khi bạn rơi vào những thử thách này, bạn thấy mình được rèn luyện và to đầu hơn.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác:
Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Người đọc qua một số nét phác như vậy có thể hình dung ra một không gian, thời gian hay trạng thái khác cái mà người viết đã trải qua. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.