Ông bạn già kể lại: "Khi ông Lincoln nói xong rồi, ông ấy bình tĩnh hơn". Lại không làm thương tổn lòng tự ái của người ta, cho người ta nhận thấy sự quan trọng của người ta và như vậy người ta sẽ vui lòng cộng tác với mình, không phản đối mình. Tự nhiên, tôi trọng những tài ba đức tính đó.
Nhiều người, mắc cái tật nói nhiều quá, khi muốn cho kẻ khác tin theo mình. cậy ông Mahomey chế tạo một kiểu máy mới, dùng trong kỹ nghệ dầu lửa. Vô phòng giấy của ông, tôi thấy ông đương bận kêu điện thoại.
Đánh bài "Bridge"? Không! Không, không, không. Thư đề ngày 13 tháng 10 năm 1904. Thưa ông Eastman, trong khi đứng đợi, tôi ngắm phòng giấy ông.
Mặc dầu vậy, ông ấy cũng như bạn và tôi, cảm động trước những lời khen tầm thường nhất. Bí quyết của ông ư? Giản dị lắm. Một chi phiếu một triệu mỹ kim! Tôi nói với ông rằng tôi chưa từng biết người nào ký một chi phiếu khổng lồ như vậy và tôi muốn kể lại cho những hướng đạo sinh của tôi rằng chính mắt tôi đã thấy một chi phiếu một triệu đồng! Ông vui vẻ đưa tôi coi.
Tôi nói rõ: không phải là vụ ám sát ông mà là cuộc hôn nhân của ông. Nếu tôi lầm, tôi sẽ đổi ý kiến tôi. Trái lại, trong câu chuyện của bà, bà thường lầm lộn buồn cười về sử ký hay văn học sử.
Thiệt hiếm thấy được một người trong giới của bà, có học thức như bà lại chịu khó viết thư chỉ bảo cho những diễn giả trước máy truyền thanh; tôi mong rằng bà sẽ có lòng tốt để ý tới những bài diễn thuyết sau này của tôi nữa. Ví thử Rockefeller đã lựa một chiến thuật khác, đã công kích các thợ mỏ, quát vào tai họ tất cả những lời thật làm cho họ mất lòng, dùng một giọng khó chịu như bảo họ khờ, thử hỏi họ có chịu nhận lỗi của họ không, dù lý luận của ông cực kỳ xác đáng? Và lúc đó sẽ ra sao? Lòng giận, thù và phản đối tất sẽ tăng lên! Khuyến khích họ nhiều vào; nói rằng công việc dễ làm lắm.
Thành thử ông trưởng tòa đó cho họa sĩ một con chó đáng 100 mỹ kim và bỏ ra một giờ quý báu của ông chỉ vì họa sĩ đã thành thật khen tài nuôi chó và bầy chó của ông. Hồi đó, cho mãi tới bây giờ cũng vẫn vỏn vẹn có hai người đó làm hội viên thôi. Ông đó thực có khiếu, có thiên tài dẫn đạo người.
Nhưng ông đã phí công công kích và đã hoàn toàn thất bại. Nơi đó kêu là Lâm viên (. Ông ta kể lại: "Tôi mất hẳn tiếng.
Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng. Bà góa và giàu đó, đã không trẻ, không đẹp, cũng chẳng tài hoa gì. Nhưng biết nhận lỗi của mình là biết vượt lên trên bọn người thường và biết một nỗi vui cao thượng hiếm có.
Xin bạn nhớ rằng Rockefeller nói với những người mà mấy hôm trước đòi treo cổ ông cho kỳ được. Họ nghĩ tới họ, sáng, chiều, và tối. Ngồi bên trái tôi là ông Grammond, bạn cũ của tôi; ông này đã nhiều năm nghiên cứu Shakespeare.