Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Của một thân xác đặc.
Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.
Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Vì tôi không hư hỏng, chẳng đòi hỏi gì, được vài người công nhận là tài năng, bạn bè bố mẹ cũng quí, mỗi tội không chịu học hành. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Khi đã hay thì chắc chắn nó sẽ cho ai đó và vì cái gì đó.
Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Cũng rất không thích những người ngộ nhận bông lơn thành hằn học. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…
Đúng lúc đó thì một gã cổ quái từ đâu đi vào, gió thổi mạnh lên. Thế đã là tốt lắm rồi. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ.
Ông anh cũng làm theo. Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống.
Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.
Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Thậm chí, dựa trên một số phân tích lúc mơ, bạn còn biết là mình đang mơ. Tốt hơn là nên nhập vai.