Chương trình Don McNeills Breakfast Club bắt sóng từ Chicago sẽ nghỉ giải lao trong 5 phút. Rút lui có trật tự khi lại thấy vị diễn giả kia lên trên sân khấu. Sau lần thất bại ở đài phát thanh Miami, tôi đã tự nghiệm ra nguyên tắc này.
Tôi nghĩ một trong những lý do giúp tôi thành công khi nói chuyện trên sóng phát thanh, hay qua màn ảnh truyền hình là việc khán thính giả cảm nhận được nỗi say mê nghề nghiệp của tôi. Tức là trước hết họ phải hiểu ngôn ngữ của bạn. Nếu không cẩn thận khi dùng chính xác từ thì bạn sẽ gặp bất lợi lớn.
Chương trình hoành tráng với những ca khúc bất hủ và sau cùng sẽ là bài diễn văn của Nghị sĩ Claude Pepper. Anh ta nói cho bạn biết mật mã rút tài khoản, nói tâm nguyện cuối rằng muốn trao số tiền ấy cho cậu con trai sắp thi vào đại học. Nên khôn khéo linh động chọn đề tài thích hợp nhất.
Quả thật đây không phải là lúc lý tưởng để bắt đầu nghề kinh doanh. Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý. Ông hầu như không biết nói gì ngoài những câu khôi hài, và sự hài hước ấy đến tự nhiên như chính cuộc sống của George.
Bí quyết thành công của anh là gì? Điều quan trọng nhất là tôi đã không mặc cảm về dị tật của mình mà vẫn tự tin trong giao tiếp. Chuyện gì phải đến đã đến. Không ai chê trách Cuomo vì sự sắc sảo và uyên bác, vì cách lập luận thú vị của ông.
Đôi lúc sự hài hước lại cực kỳ cần thiết nữa. Larry, cậu có điện, đường dây số hai người bạn đồng nghiệp của tôi gọi toáng lên, như thường lệ. Luyện tập bài nói nhiều lần cho tới lúc bạn có thể nhìn khán giả mà thao thao bất tuyệt.
Chín giờ sáng, chương trình Don McNeils Breakfast Club đang được phát thanh bắt từ làn sóng của đài ABC. Cho dù cuộc trò chuyện có thông thoáng cởi mở đến đâu, bạn không thể đụng ai cũng hỏi tọc mạch rằng: Lương anh bao nhiêu? Hoặc mới vừa quen một cô gái mà bạn lại cắc cớ hỏi: Cô nghĩ như thế nào về chuyện phá thai?. Nếu bạn nói từ hồi còn bé xíu đã là một fan của họ thì có thể họ sẽ nhăn mặt ngay.
Sinatra đã đưa ra một cái nhìn mới về một nội dung cũ. Tôi đã học hỏi điều này từ Sinatra. Trò chuyện với mấy vật cưng đó thích nhất là bạn sẽ không phải nghe những lời đáp khó chịu, và câu chuyện lại không bị gián đoạn nữa!
Và từ đơn giản thì bao giờ cũng dễ hiểu. Tôi nói: :Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel? Họ nghĩ tới gì, nói tới gì, đề cập ai, đều là những kinh nghiệm đa dạng được rút ra từ đời sống thường nhật.
Nếu hấp dẫn mà không bổ ích thì sau khi tắt ti vi khán giả sẽ chẳng nhớ gì. Hoặc người ta sẽ nhăn trán nhíu mày mãi trong cuộc nói chuyện. Don nói rằng sự có mặt của Sinatra có thể làm cho những người anh em bên vợ nể nang anh ta hơn.