Đêm ấy, ông lo lắng quá nên không thể nào chợp mắt được. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra được sự thật, đó là do thói quen trì hoãn, chậm chạp, không bắt kịp yêu cầu của thực tế phải ra quyết định nhanh chóng để hành động giành lấy thành công. Tuy nhiên, Dabasir biết rõ những gì Tarkad đang nghĩ trong đầu.
Không khí buổi sáng thật mát mẻ. Người nô lệ quay về trang trại bẩm báo, người nông dân bèn bảo: Ông là một doanh nhân thành đạt và là người có công thành lập công ty Bản đồ Clason ở Denver, bang Colorado, Mỹ.
Sau đó, tôi đem chúng bán cho các nhà giàu ở Babylon với giá cao hơn để lấy lời". Tôi cũng nói với bà ấy rằng, tôi không phải là người sinh ra để làm nô lệ, mà là con trai của một người tự do, chuyên làm yên ngựa ở Babylon, đồng thời kể lể nguyên nhân tôi lưu lạc đến vùng Syri này. Trong cuộc đối ẩm đó, ông ta đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về sự khôn ngoan của cha mình.
- Không có ai hết sao? – Arkad hỏi lại. Tôi sẽ kể cho cậu nghe về chuyện này. Xa xa ngoài kia là bức tường cao chót vót bao quanh lâu đài của nhà vua.
Ông được cho ngủ trong kho cất giữ ngũ cốc. - Chúng tôi đã nghe rất nhiều chuyện về ông ấy. Các bạn phải lên kế hoạch đầu tư hay thực hiện các công việc có thể bảo đảm lâu dài cho tương lai của bạn.
Bởi vì, con còn phải lo trang trải cuộc sống từ số tiền lương rất eo hẹp đó. - Cuộc sống của tôi có hơn gì anh đâu. - Kính thưa ông! - Người nông dân nói với tôi.
Kế hoạch này đã có mười hai người tham gia. - Vâng! Con muốn lắm chứ, nhưng con không thể rời khỏi chỗ này được. Còn nếu con không được như vậy, cha sẽ hiến tặng tất cả tài sản này cho những người nghèo khổ, người ăn xin và các thầy tế.
Ông ta cũng là bạn quý của tôi. Mà muốn vậy thì ngay khi đặt ra cho mình một nhiệm vụ, tôi phải xem mình có khả năng thực hiện trọn vẹn nhiệm vụ đó hay không. Ta đã già rồi, mà người già thường không hẹp hòi gì trong việc truyền lại những hiểu biết của mình cho người khác, nhất là đối với những chàng thanh niên đã đến tuổi khôn ngoan, chín chắn như cháu.
Rồi sau đó, đoàn lữ hành của tôi rơi vào tay của bọn đạo tặc chuyên cướp bóc trên sa mạc. Có ai đề nghị vấn đề thảo luận khác không? Có ai đề nghị vấn đề thảo luận khác không?
Nó không hề có những rừng cây, quặng mỏ và đá để xây dựng các công trình quân sự hay dân sự, cũng không nằm trên con đường giao thương thuận lợi. - Tôi cũng thấy họ thật đáng thương. Câu nói của chàng trai trẻ càng khiến ông Sharru thấy rõ những lo lắng của mình là có cơ sở.