Nhưng không cần phải là một giáo sư đại học mới nhận thấy và thi hành cái chân lý ấy đâu. "Tôi đã theo triết lý đó từ ngày ấy. Carrier, ở chương II phần nhất có thể giải quyết được hết thấy những vấn đề rắc rối không? Tất nhiên là không.
Bạn có thể bao giờ ôm vào lòng một con mèo đương ngủ ngoài nắng không? Khi nhắc nó lên, bạn có thấy đầu đuôi cho tới chân nó rũ xuống như cái khăn ướt không? Các du già ở Ấn Độ nói rằng chúng ta phải nghiên cứu con mèo để học nghê thuật nghỉ ngơi tuyệt khéo của nó. "Khổ trí vì thấy một đống công việc bó buộc phải làm gấp cho xong, nội trong ngày". Lúc ấy tôi ở chung với ông.
Vài tuần sau, tôi chống nạng đi được. Một năm nay không lụt, trùng mùa, chúng tôi mua bò về nuôi mập ú. Sự ấy đúng trong vài trường hợp, nhưng lại rất sai trong nhiều trường hợp khác.
"Mới đây", theo như lời cụ Nguyễn Hiến Lê thuật lại ở trên, cách nay khoảng ba mươi năm rồi. Ngày tháng qua, Tôi gắng sức gắp hai, gắp bốn, mà kiếm chẳng đủ xài. Làm sao nhờ họ chỉ bảo được? Ví dụ bạn muốn học nghề kiến trúc.
Có người lại bị bệnh nhức đầu, đau lưng, trong mình lúc nào cũng mệt mỏi. Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao. Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ:
"Đây là bí quyết đó: Trước hết tôi bỏ hẳn cách làm việc mà tôi đã theo 15 năm rồi. Link, giám đốc sở Tâm Lý ở Nữu Ước viết: "Theo tôi, trong thời hiện đại, không có phát minh về tâm lý nào quan trọng bằng sự chứng minh rằng khoa học hy sinh và có kỷ luật là hai đức tính cần thiết cho sự thành công và hạnh phúc của ta". Chúa quay lại hỏi đệ tử: "Còn chín người kia đâu?".
Trên thế giới không có ai giống ta hết. Hai ông bà làm việc cực nhọc và chắt bóp từng xu. Tôi quen một người làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn trong 15 năm.
Nhưng mụ ta không cần nói đúng hay sai. Dường như vô lý đấy. Nhiều thân chủ, dữ ta!"
Lẽ cố nhiên, chồng bà chẳng phải là người hoàn toàn. Đừng bao giờ tìm cách trả đũa những kẻ thù của bạn, vì như vậy, bạn tự làm đau khổ nhiều hơn những người bạn định hại. Ông không ngớt khuyên họ: "khán giả chán những lối đó rồi, họ muốn lối khác kia".
Chính ông Carrier đã dạy tôi bữa cơm trưa dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước. Nhớ lại lúc ấy chưa được ai khuyên "tốp nỗi lo lại", nhưng tôi đã hành động đúng như vậy. Ba tôi gần thành người lý tưởng mà Aristote đã tả một người đáng được sung sướng nhất.