Bấy giờ trên đường chật ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan. Nghe lời tôi khen, người ấy nhớ lại vẻ đẹp của con vật". Mấy năm trước, tờ tuần báo "Chiều thứ bảy" viết: "Một người đàn bà goá, không có kinh nghiệm về buôn bán, không có một nhà ngân hàng nào khuyên bảo, mà lại đi nghe lời đường mật của một nhà buôn, bỏ tiền bảo hiểm ra làm ăn, hoặc trữ hàng, thì mau sạt nghiệp vô cùng.
Khi tôi nghĩ vậy, tôi thấy trước kia tôi ngu quá. Mấy ngày qua, ông George Rona bỗng nhận bức thư của ông chủ hãng buôn này mời đến hội kiến. Dẹp hết giấy tờ trên bàn, chỉ để lại văn kiện liên quan tới công việc đương làm thôi.
Mà cũng phải, làm sao đủ sống được? Mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, nghĩ tới nỗi phấn đấu với đời, tôi lo sợ đủ thứ: Sợ không trả nổi tiền xe, sợ không trả nỗi tiền phòng, không kiếm đủ ăn, sợ rồi sẽ đau ốm không có tiền uống thuốc. Ngày đầu tiên tới nhà, hơn 200 người lại thăm tôi, có người đi hơn 120 cây số, và lòng họ đối với tôi thiệt chân thành. Bác sĩ Alexis Carrel, người được gii thưởng Nobel về y học, đã nói: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".
Trước kia tôi hay ngồi thẳng tắp trên ghế, hết sức chú trọng thảo luận về các đề mục của những cuốn phim thời sự. Anh hãy nhìn tôi coi. Tôi đã học được phương pháp giữ cho khỏi ưu tư.
Nếu không thổ lộ với ai được, ta vẫn thổ lộ với Thượng Đế. Vậy còn ưu tư nỗi gì nữa?". Miệng tôi khô, chân tôi quỵ, tim tôi đập thình thình.
Lần sau nếu con quỷ ưu phiền tấn công bạn và dồn bạn vào một xó thì xin bạn cứ đọc câu thần chú sau này của Willis H. Lập ngân sách thiệt đúng với nhu cầu của ta, như quần áo khít với thân thể ta vậy. Tôi quyết định sửa mình thành một người trầm tĩnh, can đảm như xưa và tôi thấy chẳng có gì là khó".
Còn người bán hàng ở tiệm tạp hoá, người bán báo, người đánh giầy cho bạn ở góc đường nữa? Họ đều là người như ta, trong đầu cũng đầy nhưng lo lắng, mơ mộng và hoài bão riêng. Hiềm thù rất tai hại và bắt ta trả một giá rất đắt Nhưng bây giờ tôi còm dám chắc trả lời được những câu hỏi đó không? Không.
Tôi không nghĩ tới tôi nữa mà chuyên chú vào người khác. Bảo hiểm về bệnh tật, hoả hoạn và tai nạn bất thường khác Những du già Ấn Độ nói rằng thở đều và sâu là một phương pháp tốt nhất để trấn tĩnh tâm thần.
Trớ trêu hơn nữa là bản thông kê này lại rất dài. "Đây là bí quyết đó: Trước hết tôi bỏ hẳn cách làm việc mà tôi đã theo 15 năm rồi. A! Thiệt là đổ đốn, nay lại muốn khoác bộ áo xanh.
Ai nấy nổi nóng lên, rồi ra ngoài đầu đề, rốt cuộc không ai ghi lại những giải pháp có thể theo được cả). Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa". Cháu hỏi: "Má, sao kỳ vậy má? Mới dậy lúc nãy, sao bây giờ lại vội ngủ?".