Một sự khác biệt không nhỏ tí nào. Để tránh những rắc rối và cũng để cho dễ phân biệt, mọi người trong gia đình thường gọi hai anh em là Jones và James. Chúng thật diệu kỳ mà cũng thật giản dị!
Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn. - Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian.
Anh cũng muốn tỏ ra tế nhị để không làm cô bị thất vọng, nhưng quả thật kết quả hoàn toàn khác với những gì anh mong đợi. Jones bước tới chiếc tủ lạnh nhỏ nơi góc phòng và mang ra cho James một chai La Vie ướp lạnh: Thật là tuyệt vời, bà nên tập họp chúng lại và viết thành sách!".
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất. - James! - Jack bắt đầu ngay khi James bước vào phòng.
Và James cứ day dứt mãi khi biết hai vợ chồng Jones được thoải mái tận hưởng những ngày nghỉ ở tận vùng đảo Hawaii xinh đẹp. Cả gia đình của James cũng vậy, cứ than van mãi. - Anh chỉ vào tấm bảng.
- Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn. Nhưng giờ thì cậu cứ yên tâm. Hai tuần sau đó, James gặp một chuyện xảy đến với Jessica.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". - Cậu có còn nhớ tâm trạng của cậu khi lần đầu đến gặp tớ để than vãn về những nỗi khốn khổ trong việc quản lý không? Theo tớ nghĩ thì khi ấy cậu không đủ kiên nhẫn để nghe hết một mạch những điều này! Nhất là cậu cũng chưa thể ứng dụng tất cả ngay được. Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy.
Anh thành thật chia sẻ với Jones những sai lầm mà các nhân viên của mình đã gây ra. Vọng lại ngoài cửa là tiếng cười đùa của các nhân viên, họ cũng rất vui vì đã giải quyết hết công việc trong tuần và nhất là sắp được nghỉ cuối tuần. Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả".
Uống cạn tách cà phê, James quyết định đến gặp Jones để tham khảo giải pháp. Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Sự khác biệt lớn nhất mà James tự nhận thấy ở bản thân mình đó là anh không còn phải ngồi lì trong văn phòng suốt cả ngày để giải quyết một khối lượng công việc đồ sộ, đồng thời anh đã tạo được thói quen khen tặng, động viên và lắng nghe nhân viên nhiều hơn để tìm ra những giải pháp tốt hơn cho công việc.
Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn. Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ.