Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.
Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Còn anh không chống cự thì họ sẽ để anh sống như một con chó ngao nho nhỏ trong vô số con chó ngao của họ.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Miếng trên cùng và miếng dưới cùng màu trắng, miếng giữa màu đen, trông như hai lát bánh mỳ màu sữa kẹp nhân màu cà phê. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được.
Mệt và không thích thú. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Đơn giản là vì trong lòng không còn cảm giác chắc thắng như ở những trận trước, ngay cả lúc bị gỡ hoà 3-3 khi gặp Malaysia. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.
Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt.
Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm.