Nhà chồng tôi cố tập cho tôi lịch thiệp bao nhiêu, chỉ làm cho tôi e lệ bấy nhiêu. Nhưng không ai chịu nuôi tôi và em tôi hết. Vì thế nào là một người theo đạo Thiên Chúa? Tôi xin nhường ông John Baille trả lời câu đó.
Vừa lúc khách khứa tới thì nhà thôi thấy có ba chiếc khăn ăn không cùng một thứ với nắp bàn. Người này kể lại với tôi rằng đô đốc nổi tam bành lên, giậm chân chửi thề, bảo tôi là quân ăm trộm, quân phản nghịch, rằng tôi đã cả gan khiêu khích quân đội Thiên Hoàng! Tôi hiểu như vậy nghĩa là gì rồi. Tôi thường khóc vô cớ.
Có khi tôi ngạc nhiên về những lỗi lầm nặng của tôi. Mà người đời không chịu hiểu như thế. Đừng xử sự theo lối thông thường, theo xúc động của bạn.
"Làm bộ như" bạn đã thích công việc của bạn và sự gỉa đò đó sẽ làm cho bạn thấy thích thiệt, bớt mệt, bớt lo lắng. Người này nhún vai đáp: "Khách hàng của tôi mua hạt dẻ chứ không mua bánh". Rồi tôi bắt chước những ngón hay nhất của họ và sẽ luyện cho tài tôi thành một kết hợp rực rỡ của hết thảy những tài ba đó.
Mặt tôi vừa toạc vừa sưng, mắt tôi gần nhắm nghiền lại. Lúc ấy tôi nhớ lại hết quãng đời đã trải, nhớ lại những hành vi xấu xa, những nỗi lo lắng lặt vặt. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp y chứ không phải là treo cổ y đâu nhé".
Có ai đập mạnh vào đầu tôi cũng không làm cho tôi choáng váng hơn. Tôi đã kinh nghiệm, nên biết rõ những cuộc phỏng vấn đó sẽ có ảnh hưởng sâu xa tới tương lai bạn. Rồi ông bỏ ra hai năm để sửa soạn một phim phóng sự về đời sống ở Ấn Độ và Afganistan.
Mỗi ngày ngủ một giờ vào lúc năm, sáu hay bảy giờ, tức là bạn đã tăng thêm 60 phút cho đời sống hoạt động của bạn hay nói cho rõ, bạn đã kéo dài thời gian bạn thức trong một ngày. Anthony ở công ty Lawbook". Chúng tôi phải ăn món rẻ tiền trong những hàng cơm bình dân.
Nhiều tai nạn dồn dập đến nỗi ông sợ gần muốn hóa điên. Có phải Dempsey tự nhủ như vậy hoài mà hết được tâm bệnh chăng? Không, vì suông vậy thiệt chưa đủ. Do kinh nghiệm, tôi cũng biết rằng giao quyền cho những người không xứng đáng tai hại lắm.
Bác sĩ nói với má tôi rằng người không thể qua được sáu tháng nữa. Sự ấy đúng trong vài trường hợp, nhưng lại rất thiếu thốn. "Tôi quê quán ở Texas, đến Nữu Ước với 20.
Berlin khi đó thầm yêu tài năng của Gershwin, cậy Gershwin làm nhạc ký cho mình với số lương gấp ba lương cũ. Bà xin nhà ngân hàng một tập chi phiếu, cho đứa con gái chín tuổi của bà. Tôi đã đọc những câu ấy trong một tờ thông tri của ty Cảnh sát Milwaukee.