Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.
Nếu sớm hủy hoại là có tội với sức sáng tạo của mình. Có ai mất xe lại thế không. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ.
Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này.
Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi.
Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.
Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.