Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Từ chuyện con chó ngao mà suy lớn lên thì việc quyết định hành động của một chính quyền có thể là quyết định của một tập đoàn kinh tế.
Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.
Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.
Bạn có hai giọng chính. Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Cô gái bảo: Vô duyên. Tôi giới thiệu qua và bảo ông anh phải tắm để cho da ẩm rồi vào xông hơi khô.
Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.
Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên. Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả.
Bởi nếu không bất bình, thì tai họa sẽ đến. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.
Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm.